Chap 11.
Sáng tỉnh dậy đã thấy đồng hồ chỉ 8h,
cuống cuồng lao ra nhà vệ sinh đánh
răng rửa mặt rồi còn đi học. Muộn học
chắc rồi. Nhưng tới còn hơn không,
mình chúa ghét ở nhà một mình.Nhìn
vào gương muốn khóc thét. Mặt mình như bị quai bị, hai má sưng và viền
hàm còn hơi tím. Vết thương cũ chưa
khỏi, vết thương mới đã tới, dữ dội,
ác liệt hơn. Mũi mình hôm trước bị
nhỏ đấm đã khỏi đâu, giờ thêm hai
má sưng u hai cục thế này chắc mấy ngày phải hút cháo bằng ống hút sữa
vinamilk mất. Đi xuống bếp lục đồ ăn thì thấy mẹ
đang lúi húi làm bếp. Mình hét ầm lên - Ủa sao nay mẹ không đi làm? Mẹ bị
sếp đuổi việc à? Mẹ nhìn mình không nói câu nào.
Chắc mẹ bị đuổi thật rồi. Chắc lại cãi
nhau hay đánh đấm gì với mấy bả ở
cơ quan rồi. Tính mẹ động chân động
tay thích bao lực, mình biết mà. Đến
gần mẹ mò đồ ăn, thấy mẹ nấu món gì thơm quá. Hôm nay đi học muộn sao
kịp ăn thức ăn nấu thế này hả trời. - Mẹ ơi có gì ăn nhanh rồi con đi học. - Hoàng ơi. Tao tính phải đi cắt thuốc
cho mày - Thuốc gì hả mẹ? Con béo lên rồi mà - Khỏi, cho mày uống thuốc bổ phí
lắm. Càng uống càng thấy ngu. Tao
tính đi cắt thuốc điên cho mày đấy. - Hả? Sao lại cắt thuốc điên cho con? - Một ngày mày lên cơn mấy lần liền.
Nay mới ngủ dậy đã lên cơn. Nay chủ
nhật mẹ đi làm với ma à? Còn mày
nữa. Đi học gì ? - Ủa hôm nay chủ nhật hả mẹ ? - Lên cơn mà còn không nhận thức
được. Điên này khó chữa con ạ.
Mình ngồi thừ ra. Tốt quá, hê hê, ở
nhà ăn cơm mẹ nấu. Cả tuần mới
được có một ngày mẹ vào bếp. - Mặt mày làm sao thế kia hả Hoàng ? Nhớ đến cái mặt, mình tự nhiên lại
thấy ức - Mẹ coi đi, tối qua mẹ tát con đó ! - Tao tát có một phát mà sao mặt mày
sưng đều cả hai bên ? - Con không biết, mẹ làm thế nào thì
làm chứ thế này con làm sao dám đi
học ? - Không đi học thì ở nhà ! Liệu hồn mà
dán salapas vào. Mẹ ác quá đi. Mẹ chẳng thương con
trai gì hết. Định ăn vạ đòi tiền mà mẹ
không mắc mưu. Bữa nay mình thay
đồ đi học rồi. Nhìn quần jean áo
phông style thế này mà vướng phải
cái mặt sưng tròn như quả bóng, hic. Đang đau khổ ngồi đợi cơm thì nghe
thấy một giọng nói quen đến mức
mỗi lần nghe thấy là mình giật thót. - Con chào bác ạ! Trời ơi, nhỏ Vi. Nhỏ đang đứng trước
cửa nhà mình. Mình nhảy số ra chỗ
mẹ hét: - Mẹ ơi! Sao nhỏ Vi lại ở nhà mình? Lúc ấy mình hành động theo cảm tính
nên hơi buồn cười. Cái nỗi sợ nhỏ nó
ngấm vào máu rồi. Nhìn nhỏ lén nhìn
mình rồi cúi gằm mặt xuống cũng
thấy tội tội. Mẹ mình chạy ra cửa đón
nhỏ vào. Rõ giả nai. Có mặt mẹ mình trông nhỏ nhón nhén nhẹ nhàng như
một con mèo ngoan. Mà không hiểu
nhỏ sang đây làm gì? Sang ăn cơm à?
Hèn chi hôm nay mẹ cất công đi chợ
vào bếp. Hóa ra không phải nấu cho
mình mà là cho khách. Ghét! Mặt mũi nhỏ cũng sưng u bầm tím
không khác gì mình. Bên mắt phải
xước dài một vệt. Chân tay không
biết có sao không nữa vì nhỏ mặc
quần áo dài kín mít. Nhưng mà nhỏ bị
bố đánh, còn mình bị nhỏ đánh, trong khi mình không có lỗi gì. Vô lý quá.
Thương thì thương chứ bực thì vẫn
bực. Nhỏ ngồi đối diện mình, mặt vẫn cúi
gằm không dám ngước lên nhìn mình
lấy một lần. Mình thì cứ ngồi nhìn nhỏ
chằm chằm. Mà nhỏ này có nhiều mặt
nạ, khó đoán thiệt đấy. Ai biết được
lúc sau nếu không có mẹ, nhỏ giở trò gì với mình thì sao. Mẹ đang dọn đồ ăn ra bàn thì bố về.
Trời ơi sao hôm nay bố lại về lúc mẹ
có nhà. Lại còn có nhỏ Vi ở đây nữa.
Mình luống cuống đứng lên, định
chào bố thì bố đã đi vào đến bếp,
chào mẹ mình một câu lấy lệ rồi lấy mấy thứ đồ đưa cho mình. Bố hay đi
công tác xa, mỗi lần về là lại đem quà
đến. Bình thường có mỗi mình ở nhà
không sao. Hôm nay có mẹ, mỗi khi
bố gặp mẹ là thế nào lại có chuyện.
Ngó qua thấy mẹ vẫn bình thản, không có ý kiến gì phản đối hay đuổi
bố ra khỏi nhà như mọi lần, thấy yên
tâm hơn. Cầu mong mẹ đừng làm gì
khiến mình bẽ mặt với nhỏ Vi. - Bác ngồi đây đi ạ!Nhỏ Vi đứng lên nhường ghế cho bố.
Từ nãy giờ mình vô tâm quá. Để bố
đứng đó mãi. Tiện thể theo nhỏ, mình
nài bố luôn - Hôm nay bố ở lại ăn cơm với mẹ con
đi. Nói thế thôi chứ mình sợ mẹ gắt ầm
lên, đuổi bố đi như mọi lần thì nhục
mặt mình lắm. Ai ngờ mẹ lẳng lặng lấy
thêm bát đũa đặt xuống bàn. Bố cũng
lẳng lặng ngồi xuống. Mính cũng
ngồi xuống theo. Nhà hôm nay có tới bốn người ăn, đông mà chẳng thấy
vui. Ai cũng ôm trong lòng một nỗi
niềm riêng. Mình không dám nhìn bố
mẹ, thỉnh thoảng liếc liếc nhỏ Vi. Thấy
nhỏ tự nhiên như trẻ con, mẹ mình
gắp cho gì thì ăn nấy. - Bạn con tên gì vậy Hoàng? - Dạ Vi bố ạ! - Lê Hoàng Vi ấy hả? - Vâng ạ! … Ê! Bố không được nghĩ
linh tinh con đâu nha. Không phải
như bố nghĩ đâu! Bố cười. Mình thì đỏ bừng mặt. Nhỏ Vi
hơi ngạc nhiên rồi lại cắm cúi ăn. Mà
cô Thi đâu không nấu cơm cho con
mà lại để con gái đi ăn rình nhà hàng
xóm vậy? Xong xuôi, nhỏ Vi giúp mẹ mình rửa
bát. Bố với mẹ mình chẳng thèm nói
với nhau câu nào, bên nào cũng coi
bên ấy như người vô hình. Lúc bố
chào cả nhà đi về, mình vội chạy theo
đến cửa, gắng gạt hết ngại ngùng tủi hổ mới dám thốt với bố một câu: - Bố hay về chơi với nhà mình nha! Bố cười! Bố lúc nào cũng cười. Đứng
nhìn theo xe bố đi ra đường lớn mà
thấy trống trải như ông bán kem đi
qua mà thẳng nhỏ hết tiền mua. Vào nhà, thấy mẹ đã thay đồ chuẩn bị
ra ngoài. Mình lúi húi đi lục tủ lạnh tìm
táo ăn. Mà mẹ ra ngoài thì nhỏ Vi ở
đâu? - Mẹ! Mẹ đi với nhỏ Vi à? - Không, mày ở nhà trông em cho cô
Thi. Cô Thi gửi Vi bên nhà mình mấy
ngày. Sợ chú Tùng về bất ngờ mà con
bé ở nhà một mình thì không ổn. - Cái gì ????????????? Khóc thét ! Không đội trời chung với
con nhỏ trời đánh này đâu. Lại còn ở
nhờ mấy ngày nữa. Sao không về
nhà đóng chặt cửa cổng cửa chính
vào ? Sang ở nhà mình làm chi ? Mẹ chẳng thèm đoái hoài đến cảm xúc
của mình gì cả. Thế này gọi là không
tôn trọng ý kiến con trẻ, cố ý xâm
phạm đời tư cá nhân. Mà nhỏ đâu
rồi ? Đâu rồi ? - Nhỏ Vi đâu rồi mẹ ? - Trên phòng mày. Mẹ vừa nhờ nó lên
dọn cái ổ lợn cho mày đấy - Cái gì ??? Không đợi khóa cổng, mình phi như
bay lên phòng. Không đời nào cho
một đứa con gái vào dọn vương
quốc nhỏ lắm điều bí ẩn tủn mủn của
mình được. Mở cửa ra đã thấy nhỏ lúi
húi cầm chổi khua gầm giường. - Không !!!!!!!!!!!!!! Nhỏ đã kịp lôi ra một đống tất với
quần sịp cả tuần vừa rồi nhét dưới
góc giường, mình định sáng nay bỏ
vô máy giặt. Nhỏ còn cầm lên rồi nhăn
mũi nữa. Nhục thấu trời thấu đất. - Nhỏ kia ! Đi ra ngay ! Ai cho phép vô
phòng tui ? - Đằng ấy cút ra thì có, biến đi cho tui
làm việc ? Mình biết ngay là trước mặt mình, nhỏ
sẽ trở về nguyên dạng bản chất thật
của nhỏ mà. - Việc gì ? Ai khiến ? - Dọn phòng cho đằng ấy, mẹ đằng ấy
khiến. - Nhưng tui không cần, đi ra ! – Vừa
nói mình vừa vào giật chổi, cố đẩy
nhỏ ra ngoài - Nín ! Liệu hồn thì đi ra ngoài, không
thì đừng trách tui nha. – Nhỏ tiện tay
cầm chổi vạng cho mình mấy nhát
đau điếng. Rồi cúi xuống nhặt đống
sịp vứt thẳng vào mặt mình. – Ôm
đống của nợ bốc mùi này lên máy giặt giúp tui, tui sắp ngộ độc khí chết tươi
rồi đây. Bực quá ! Chẳng nhẽ lại nhét đống
này vào mũi nhỏ cho nhỏ tử trận luôn
chứ. Hậm hực đi lên gác, vừa bấm
xong máy giặt thì nhỏ lại gọi váng
bên dưới. Mình biết là nếu nhỏ ở nhà
mình, bầu trời bình yên của mình sẽ trở nên xám xịt cho coi. - Gì nữa ? Đừng bắt tui dọn nhà cùng.
Tui chúa ghét việc nhà - Không thèm ! Chạy ra ngõ mua giúp
chai lau nhà - Lau nước không đi còn bày đặt ! - Có đi mua ngay không ? Hay muốn
tui lột hết đống quần đùi rồng trong
tủ ra vứt ? Mình chạy tót đi ngay. Cả gia sản có
mấy cái quần đùi, nhỏ mà hủy nữa
mai lấy gì mặc. Ức nhỏ sôi máu. Biết
thế qua không cứu cho bị đánh tàn
tật luôn, đỡ quậy mình. Cầm chai lau nhà, lững thững đi về.
Mấy ngày nữa mình sống kiểu gì ? Lúc
nào cũng có nhỏ nhòm ngó. Nhỏ lại
hợp mẹ mình, thế nào cũng săm soi
rồi mách lẻo đủ thứ cho xem.
Qua bãi rác, mình giật mình khi đá
phải thùng các tông to để bên vệ
đường. Thùng này nhìn còn mới tinh,
lúc đi chưa nhìn thấy giờ về đã nằm
chình ình ở đây. Chắc ai mới vứt.
Nghe thoáng thấy có tiếng í ẹ, lại xạo bên trong. Hoảng quá ! Chẳng lẽ ai
đem thùng gián ra đây vứt ? Mà bắt
gián sao nhốt vô thùng to đùng vậy ? Nghe ngóng một lát thấy không
giống tiếng gián lắm, rõ là trong đó có
gì rồi. Mình tò mò không đứng lên về
được. Lúi húi mở hộp ra xem trong
đó có gì. Trời ơi. Một đàn mèo con. Ai bỏ mà ác
vậy trời ? Một, hai, ba, bốn, năm. Con
nào con nấy cũng xinh hết. Con lông
trắng con lông hơi pha vàng. Mũi màu
hồng nữa. Mình là con trai nhìn còn
yêu, sao ai nỡ bỏ thế này? Giờ làm sao giờ? Mẹ mình chúa ghét chó mèo,
mình mang về thế nào mẹ cũng đuổi
mình ra ngoài dựng lều dưới gốc cây
xà cừ ôm mèo mà sống qua ngày. Ngu quá Hoàng ơi, tự nhiên tò mò mở
hộp ra làm chi rồi rước áy náy dằn vặt
vào thân thế này? Đóng nắp hộp lại,
đứng lên định về thì nghe tiếng quát: - Thằng kia. Mày vừa bỏ cái gì ở đấy? Ông tổ trưởng phường bên, hic, gặp
phải ông này là lường trước được
đen đủi rồi. Ông đến chỗ thùng mèo,
mở ra xem rồi ngước nhìn mình chăm
chú. - Dạ, có thùng mèo ai đó vứt đó bác.
Không phải của cháu đâu! - Mày đừng tưởng bác không nhìn
thấy. Mang về nhà ngay. Sống bất
nhân thế? Mèo này đem bỏ ra đây, nó
nhảy ra ngoài xe chẹn chết hết thì
sao? - Nhưng không phải của cháu bác ơi! - Lôi thôi. Mang về hay lên công an phường? Mình lút cút chạy lại ôm thùng mèo
mang về. Dự là tối nay mẹ sẽ treo
ngược mình lên trần nhà rồi xé xác
mình từng mảnh mà xem. - Ê! Quên chai nước rửa nhà này cu! Đó, chỉ Chap 12. Vừa mở cửa là thấy ngay nhỏ đang
lúi húi lau dọn bếp. Lại còn bày đặt lôi
tạp dề mẹ mình ra mặc vô nhìn ngứa
cả mắt.- Ê, bảo có có một chai mà sao
vác cả thùng nước lau nhà về vậy? - Nước lau nhà của đằng ấy đây,
thùng này là thùng đồ của tui. Cấm
đụng vào. - Đưa đây tui xem ngay không! Lại
mang gì về nhà bầy chứ gì. - Tui đã nói đừng đụng vào. Tui
không nhịn đâu đấy. Nhỏ cầm chổi lau nhà hằm hằm tiến
đến. Mình biết thế nào cũng không
xong với nhỏ rồi. Đặt cái hộp lên bàn
ăn, mặc kệ nhỏ mở ra xem. Nắp hộp
vừa mở, nhỏ tròn mắt nhìn rồi reo ầm
lên. Biết ngay mà. Nhỏ thích mèo. - Ở đâu ra đây? - Lượm ở bãi rác. Chắc bị vứt. - Tội thế. Thế làm gì với chúng nó bây
giờ? - Tối lên facebook đăng tin cho mèo
chứ sao Nhỏ vứt chổi lau nhà, quấn quýt với
lũ mèo luôn. Thấy nhỏ bê thùng mèo
lên tầng trong khi nhà vẫn đang bừa
bộn, mình hỏi - Ê! Thế còn nhà cửa thì sao? - Hỏi gì nữa. Lau đi. Nhà ấy chứ nhà
tui đâu? - Kì vậy? Thế tự nhiên bà bày bừa bộn
ra đây làm gì? - Dọn đi, hỏi nhiều vả cho phát giờ. Ờ, nhỏ này sinh ra để vả người khác
sao ấy. Mà mất dậy. Đã nhờ còn vả?
Cầm chổi lau nốt nhà bếp, cất hết nồi
niêu xoong chảo nhỏ lôi ra vào tủ.
Người đâu kì cục. Nhà người ta thì kệ
mẹ người ta, tự nhiên lôi ra rồi bắt mình dọn dẹp. Rõ rảnh. Nhỏ này chắc
chắn bị điên rồi. Hành động không có
tí trật tự nào hết. Tội thật. Đẹp nhưng
mà điên.
Lên đến phòng, thấy nhỏ lôi hết mèo
ra để giường mình, con thì cuộn trên chăn, con cắn màn, con cào gối. Nhỏ
thì ngồi bàn học mở máy tính mình
online. Trời ơi!!! Người gì vậy? - Này nhỏ kia? Lôi chúng nó ra làm cái
quái gì không trông để chúng nó cắn
rách hết đồ tui? - Bé tí thế lấy đâu ra móng với răng
mà làm rách được? - Bị khùng hả? Lúc mới đẻ đã có răng
với móng hết rồi. Đâu như nhỏ. - Tui làm sao? Nhỏ tiến đến gần mình. Gai cả người.
Định chửi nhỏ vài câu nhưng sợ nhỏ
đập nên thôi. Nhà có mỗi mình mình,
nhỏ đập mình biết kêu ai. Lôi lũ mèo
vào thùng, chẳng biết phải làm gì với
chúng nó trước khi mẹ về bây giờ .
- Mà này, nhỏ thích mèo thì nuôi đi. - Không, nhà tui có con Ki, nó cắn chết
chúng. - Thế phải làm sao giờ? - Ai biết! Mang về tự chịu đi. Nhỏ được nha. Dám vênh mặt giả bộ.
Cúi xuống ôm thùng mèo, mình vờ
làm mặt ngầu ra ban công phía sau
nhà. Nhỏ gọi giật lại ngay, biết mà ! - Ê ê. Tính làm gì thế ? - Làm gì kệ bố tui. Đi vứt lũ này chứ
sao. - Đồ điên kia. Để chúng nó cho tui. Mắc bẫy chưa. Hớn hở ôm thùng mèo
quay lại. - Nhận thì nuôi đi nha. - Tui sẽ nuôi, nhưng để ở phòng
đằng ấy. - Cái gì ? Để ở phòng tui mà nói là
đằng ấy nuôi ? - Đến bữa tui khác trèo sang chăm.
Được chửa ? - Chửa ? Tôi đếch chịu. - Im mồm, muốn gãy răng không ?
Tui nói thì dựa cột mà nghe đi. Mình muốn quỳ xuống, cắn rơm rắn
cỏ lạy nhỏ. Nhỏ không phải là người.
Mà là quỷ. Quỷ lại còn không được
bình thường. Mà là quỷ điên. Mình chỉ
ước bây giờ cô Thi sợ chú Tùng đến
nỗi chuyển nhà, đưa luôn nhỏ Vi đi chỗ khác sống, trả lại cuộc sống yên
ổn cho mình. Chứ nhỏ cứ quậy thế
này mình phát điên mất. Lần đầu tiên
mình thấy hối hận vì một hành động
ngu ngốc trong cuộc đời, đó là tung
cái ảnh nhỏ nhổ lông nách lên facebook, để bây giờ nhỏ ám mình
suốt ngày. Mắc nợ nhỏ có một tí mà
cái giá phải trả sao lớn như quả núi
thế này. Quay ra, thấy nhỏ ngồi chăm chú đọc
gì đó. Lại gần nhìn thấy mà phát
hoảng. - Nhỏ kia ! Vô duyên vừa thôi. Nhật
ký của tôi. Nhỏ nhìn mình cười nhe răng, cầm
cuốn sổ chạy vọt ra ban công nhảy
sang nhà nhỏ trốn luôn. Mình hoảng
hốt chạy theo. Quyển sổ đó con gái
không đọc được đâu, huhuhu. Mình
toàn ghi những lần trộm tiền mẹ tiêu vặt, đánh dấu lịch ‘‘thẩm du’’, những
lần ngồi trong lớp cùng mấy thằng
bạn ngắm gái, những đêm nhớ bố
hay giận mẹ đến phát khóc cũng ghi
hết vào đó. Nhỏ đọc được thì mình
làm sao còn mặt mũi nhìn nhỏ. Thêm nữa, nhỏ mà chụp ảnh mấy trang
mình ghi lịch ‘‘thẩm du’’ thì mình còn
mặt mũi đâu tới lớp. Nhỏ nhanh tay thật, đã chốt chặt cửa
ban công. Mình đành phải chạy
xuống ngõ để vào nhà nhỏ bằng cửa
chính. Đùa chứ, mình mà bắt được là
mình bóp chết tươi luôn, hết quậy. Mở cổng ra lao vào sân. Hình như
giận quá, hoảng quá nên mất khôn,
quên hết cả các thứ. Nhìn con Ki nhà
nhỏ lao vút đến phía mình mà mình
hoa hết mắt. Những gì xảy ra tiếp
theo khiến mình có chết cũng không thể quên. (Gián không đáng sợ nhất đâu các
thym’ ạ. Chó béc giê nhà người khác
mới gọi là đáng sợ)